Truyện ngắn - Liệu tôi có thể quên ông


" Nỗi buồn của một người sẽ là niềm vui của người khác. Ngày hôm nay nhân vật chính không phải là mình”. Ai bảo trong tình bạn không có sự ích kỷ bởi định nghĩa một đôi, điều quan trọng là cảm giác của bản thân hay niềm vui chung của bạn bè ? Dù đi đâu thì tớ vẫn sẽ mãi là người cô độc khi bên cậu không chỉ có tớ. Tai nạn ngày hôm nay không chỉ khiến tớ đau tay, đau chân mà còn đau cả tim nữa. Một nơi cảnh đẹp thế này lại càng khiến tớ buồn hơn. Giá như tớ nhận ra điều đó sớm hơn, rằng tớ chỉ có thể là bạn, rằng tớ chỉ là một người bạn rất rất bình thường của cậu, thật ra nếu có tớ hay không cậu vẫn rất vui. 
Vậy mà đã có lúc tớ đã nghĩ rằng…thì…là nếu như cậu…thì tớ sẽ….Còn với "cô ấy” tớ đã biết tớ không là gì, rằng hôm nay cô ấy muốn mình là nhân vật chính và cô ấy đã là nhân vật chính rồi dù tớ có bị tai nạn hay không. Lúc nào 3 đứa đi với nhau cô ấy vẫn luôn là ánh sáng. Tớ nhận 1 ra 1 điều: "Khi ánh sáng không phải là bạn thì…có lẽ cảm giác,nỗi buồn và niềm vui của bạn không quan trọng”. Có thể trách gì cô ấy đây khi tớ tự làm tớ đau, trách gì đây khi người mời là cô ấy nhưng người quyết định đi hay không là tớ. Trách gì khi lần nào cô ấy cũng tỏa sáng, lần nào cũng vậy. Và trách gì khi cô ấy và có lẽ là cả tớ cũng nghĩ rằng thật ra tớ nghĩ gì có quan trọng lắm đâu. 
Hôm nay là tiệc độc thân của cô ấy, ít nhất thì cô ấy cũng nghĩ rằng hôm nay là lần tự do cuối cùng của mình. Vì tớ mà cô ấy mất vui chăng? Mà cũng không thể vì tớ mà hoãn cuộc vui, vì :… "Trông thì cũng đâu đến nỗi đau lắm”. Uh vậy thì cậu cứ đi chơi vui vẻ nhé, chơi với cô ấy thật vui vẻ. Với cậu thật ra chỉ cần cô ấy là đủ, có tớ đi chỉ là hợp lý hóa lí do. Kết luận là: Tớ đến là cô - bạn - quan trọng - nhất còn chưa được, lấy gì để trở thành người – đặc – biệt. Vậy cũng không cần phải mất công suy nghĩ dũng cảm sẽ phải lấy ở đâu. Đúng là mắc bệnh hoang tưởng mà, là tớ nghĩ tớ tuyệt vời hay tớ nghĩ cậu đơn giản cũng nghĩ như tớ? Hai suy nghĩ vốn không hề giống nhau chỉ tại tớ xem nhiều phim "Hàn xẻng” quá mà thôi! 
Thôi vậy, quay về với hiện tại vậy, chấp nhận hiện tại vây. Thật ra hiện tại không phải là không tốt, chỉ là ngay từ đầu tớ đã không chọn hiện tại, không thèm nghe hiện tại thể hiện hay lên tiếng. Cậu chưa bao giờ là hiện tại của tớ. Cậu không là quá khứ và giờ thì tớ biết chắc cậu cũng sẽ không thể là tương lai. Ngay từ đầu cậu chỉ là một người thoáng qua và với cậu, tớ cũng chỉ là như vậy. Từ bây giờ tớ sẽ cố gắng trân trọng tương lai, sống thực tế hơn để biết đâu là điều tốt sau điều tớ cho là tốt nhất. Hôm nay bị ngã, bị đau, bị bỏ rơi chưa hẳn đã là cực kỳ tồi tệ. Ít nhất thì tớ lại thêm 1 lần hiểu ra, rằng cậu không thuộc về tớ. Mà còn có thể có mấy lần hiểu ra như thế này nữa chứ. Tớ già rùi, ít nhất là về tinh thần, mà có khi là cả thể xác nữa. 24 tuổi , còn có thể nông nổi hay đặt cược tất cả không? Tớ đang dùng dằng trước 2 ngã rẽ của con đường. Có một phút giây tớ đã không chần chừ mà lao về phía cậu. Tớ đã đứng ở đó rất lâu, giờ tớ phải rẽ thôi. Dù kết quả cuối cùng như thế nào thì chắc chắn người nắm tay và đi cùng tớ đến cuối con đường sẽ không bao giờ là cậu, có thể là bất cứ ai trong sỗ ít những người mà tớ sẽ gặp. Cậu sẽ mãi mãi là bạn, còn tớ cũng sẽ mãi mãi chỉ là cô bạn đứng hàng thứ n sau rất nhiều cô bạn khác. 
Buồn quá đi! Lại 1 lần nữa tớ chọn giấu cảm xúc thật của mình, lại 1 lần nữa niềm vui của tớ không quan trọng. Lại 1 lần nữa tớ là thị - vệ - độc – hành. Lại 1 lần nữa cậu bỏ rơi tớ. Tớ về đây, về 1 mình đây. Tớ sẽ phóng xe thật nhanh và chẳng thèm quay đầu lại. Tớ về và sẽ quên hết mọi chuyện ngày hôm nay, nằm trên cái "ổ chuột” thân quen mà ngủ 1 giấc thật ngon. Sáng mai sẽ là 1 ngày mới, một ngày không – có – cậu. Tạm biệt cậu, tạm biệt cả "cô ấy” nữa, tạm biệt Đồ Sơn, tạm biệt Hòn Dấu, tạm biệt 1 chuyến đi thật buồn. Tớ về đây….!. 
*** 
Đó là những gì Hòa viết ra trong cuốn nhật kí của cô. Cuốn nhật ký đầy những giọt nước mắt do không cẩn thận lúc viết cô đã làm rơi. Nước mắt luôn mặn, thấm vào từng trang giấy, thấm vào lòng cô đến quặn đau. Trong đêm tĩnh lặng, một bờ vai cô đơn cứ rung lên, nhấp nhô, nhấp nhô rồi chìm hẳn vào khoảng không. Đêm tối như đồng lõa với cô, là người – bạn – duy - nhất của cô lúc này. 
*** 
Phong quen Hòa đã 7 năm và họ đã là bạn của nhau cùng chừng ấy năm rồi. Thật ra trong mối quan hệ ấy còn có một người nữa: Linh. Suốt quãng thời gian cấp 3 Phong - Linh – Hòa là bạn thân của nhau. Là " 3 chàng lính ngự lâm” theo cách nói của Phong. Rất nhiều con đường đã ngập chìm trong tiếng cười của họ. Hai chiếc xe đạp cứ thế song song, sánh đôi với nhau, thỉnh thoảng đầu xe lại hơi nghiêng ngả, chúi lại "hôn nhau” một cái! Hai chiếc xe, 3 người bạn, lúc đó họ vẫn là 3 người bạn bởi cái tuổi ngây thơ đã biết yêu là gì, và trong đó vẫn còn 1 cô nàng lớn chậm, chậm hơn so với hai người bạn còn lại. 
Hòa thường lai Linh còn Phong đi 1 mình một xe. Sau giờ tan học 3 con chim non ấy lại ríu rít bên nhau nói hết chuyện này đến chuyện khác. Từ thầy Lịch sự đẹp trai cỡ nào, phong độ ra sao ( thầy đã có vợ rồi ạ!) đến chuyện cô giáo dạy Sinh mặt như cái lưỡi cày (hic, chúng em xin lỗi cô!). Nhưng có 1 chủ đề luôn được nhắc đi nhắc lại là khoe xem tí về bọn nó sẽ được ăn móm gì. 
Hòa: He he, hôm nay tui được ăn thịt gà, nhà tui cúng cụ (mặt vênh) 
Phong bĩu môi một cái, nhìn về Linh đang ngồi sau xe: Cái Hòa đểu thật, nhà có đồ ngon đã không mời bọn mình về lại còn khoe khoang. Này! Bà tưởng chỉ có nhà bà là có đồ ăn ngon thui hả?! 
Linh khúc khích: Ừ! Con này bạn đểu, quá đểu. Dừng xe cho nó 1 trận đi ông. 
Thế là cả 3 lại cười vang. Hôm sau Phong lại bâng quơ (có chủ đích) khoe rằng tí về được ăn thịt bò. Và thế Linh và Hòa lại xúm lại chửi bới cho hả vì không được ăn. Có vẻ như chủ đề đồ - ăn – ngon luôn hấp dẫn cả 3 đứa. Long kể về các món ăn ngon cậu được ăn, về bánh hiệu Akiko ngon cỡ nào, rằng 3 đứa đã hẹn nhau vào cửa hàng Akiko tình cờ chúng bắt gặp trên đường về ra sao. Chỉ là cái của hàng đó đến bây giờ 3 người họ vẫn chưa vào được, cùng nhau. Có những thứ trôi qua đời ta và ta cứ mặc nó trôi qua như vậy, không cách nào níu giữ… 
Những ký ức đẹp trôi đi rất nhanh, thoắt cái, ngoảng lại, giờ cả 3 đã trưởng thành. Năm đó Hương trượt đại học, nhưng cô nhanh chóng đứng lên, tự biết khả năng của bản thân, cô không ôn lại mà quết định học trung cấp. Sau 2 năm, Hương đã đi làm, trở thành "người nhà nước” trong khi Phong và Hòa vẫn ngây ngốc tận hưởng quãng đời sinh viên. Linh là giáo viên dạy Mầm non, có lẽ vì vậy mà cô luôn tươi tắn, rạng rỡ, luôn cười nụ - cười - tỏa - nắng đến xao xuyến lòng người. Có đôi khi mệt mỏi, Linh tìm đến Hòa và Phong để tâm sự, rằng cô Hệu trưởng có vẻ không thích Linh, rằng có mấy người vào sau Linh đã được vào biên chế vì họ có bằng Đại học dù kém xa Linh rất nhiều…Những lúc như vậy Phong và Hòa nghe hết, rồi cùng Linh tổng xỉ và cuộc đời, cùng Linh…nói xấu cô Hiệu trưởng trường Linh dù chẳng biết cô là ai. Có lẽ vì đi làm trước Phong và Hòa nên Linh "người lớn” lên rất nhiều, suy nghĩ sâu sắc hơn và hành động cũng táo bạo hơn. Không hiểu vì sao, cho đến tận khi vào Đại học, mỗi đứa 1 ngã rẽ, chẳng mấy khi được gặp nhau, 3 người bọn họ vẫn chơi vời nhau rất thân thiết như ngày nào. Có lẽ bởi tình bạn thời cấp ba trong sáng và không vụ lợi. 
*** 
Khác với Linh, Hòa và Phong học cùng trường Đại học. Tuy khác khoa và cách nhau đến mấy dãy nhà nhưng Hòa và Phong đã rất vui. Thi thoảng Hòa và Phong hẹn nhau cùng đến thư viện trường, thi thoảng Hòa và Phong lại bắt gặp nhau ở căng tin. Đúng là trái đất nhỏ thật mà ( Haizz! Có mà trường hai người nhỏ thì có!) Những lúc như vậy trong mắt Hòa lại như như có ánh nắng chiếu qua, khóe miệng cong vút lên đến cực đại. Những lúc như vậy Hòa và Long lại nói chuyện rất vui vẻ bên nhau, câu truyện không có Linh. Những câu truyện không đầu không cuối nhưng lại khiến Hòa cứ cười suốt, nụ cười còn đọng lại đến ngày hôm sau, hôm sau nữa…Và cứ như thế không biết từ bao giờ Hòa quý Phong trên - mức - 1 - người - bạn. Điều đó được Hòa nhận ra khi Phong và Hòa cùng học quân sự với nhau. 
Hòa là một cô gái sống hướng nội. Cô có ít bạn, lên Đại học mối quan hệ của cô cũng chỉ bó hẹp với 1 vài người, nhưng đó đều là những người bạn cô thực sự quý trọng. Hòa không hay cười, bình thường cô luôn thờ ơ với hầu hết các cuộc nói chuyện phiếm. Nhưng không hiểu sao, khi ở bên Phong cô lại như 1 người khác vậy. Cô chủ động nói, chủ động bắt chuyện, cười nói ríu rít như 1 chú sẻ ngô đang say nắng. Những cuộc nói chuyện với Phong chưa bao giờ là buồn tẻ hay nhạt nhẽo. Cô rối rít nói, chưa hết chủ đề này đã vội sang chủ đề khác như thể ở bên Phong cô có rất nhiều thứ để nói, như thể nếu không mau chóng nói ra cô sẽ quên béng mất. Và bất kể Phong nói gì cô cũng đều cười rất tươi, chỉ nhìn thấy Phong thôi khóe miệng cô đã không tự chủ mà bất giác cong lên. Nhưng rồi họ vẫn chỉ là bạn, đến bây giờ vẫn vậy. Thâm chí vị trí của Hòa còn kém đi khi Phong đã có thêm rất nhiều những cô bạn thân khác. Đã có lúc Hòa hoang mang nghĩ rằng những cảm xúc đó chỉ là ngộ nhận, rằng là do Hòa đã ở gần Phong quá lâu, rằng từ khi học cấp 3 cho đến khi vào Đại học, Hòa chỉ có mình Phong là bạn – là – con – trai. Vì vậy Hòa quyết định thử yêu, nhưng nó cũng chẳng dài lâu, vì vào những thời khắc quan trọng Hòa lại bỏ chạy. Chỉ cần cảm thấy người đó bắt đầu định tỏ tình với cô hay quyết định đưa mối quan hệ tiến thêm 1 bước là cô lại bước lùi xuống 1 nhịp. Cứ như vậy, suốt 4 năm Đại học Hòa không có lấy 1 mảnh tình ( thực sự) vắt vai. Cứ như thế, suốt 4 năm Đại học, dù vô tình hay cố ý Hòa chỉ có mình Phong. Hòa thì chỉ - có - mình – Phong, còn Phong lại không -chỉ -có -mình –Hòa. Có lẽ đó chính là khởi nguồn của sự bất hạnh chăng? Thật ra ngay từ đầu đã là như vậy, mọi chuyện ngay từ đầu đã có trước kết cục mà bất cứ ai còn tỉnh táo đều nhận ra. Chỉ là Hòa lại không nhận ra, chỉ mình cô là không nhận thấy. Ngay từ khi còn học cấp 3, Phong đã không chỉ có mình Hòa là bạn. Tính Phong tự nhiên, vui vẻ nên được rất nhiều bạn yêu quý, đặc biệt là các bạn nữ. Lên đến Đại học, tính tình của Phong vẫn hay ho như vậy, thậm chí là có phần thú vị hơn, và quan trong ngoại hình cậu đã khác. Thoắt cái cái cậu bạn ngây ngô ngày nào mặt đầy mụn trứng cá, giờ đã cao hơn rất nhiều, và mặt thì đã hết mụn, không phủ nhận cậu đẹp trai (Đến Hòa còn nhìn ra cơ mà). Điều đó kiến cho việc kết bạn của cậu dễ dàng hơn. Bởi xét cho cùng, khác với Hòa thích sống 1 mình thì Phong và Linh đều là mẫu người thuộc về công chúng. Nhiều lúc rỗi rãi, không dưới 1 lần Hòa thắc mắc không hiểu vì sao cô, Linh và Phong có thể chơi với nhau? Mà khoan nói đến chuyện đó vội, nó đâu có qua trọng bằng việc Hòa sắp nhìn thấy đây. 
Số là thế này, hôm đó là một ngày nắng đẹp, có chim hót líu lo, có gió nhẹ thổi đủ làm bay tóc con gái, thời tiết vô cùng dễ chịu khiến lòng người dịu lại, rất dễ nổi hứng. Hòa đang đi dưới sân trường, cô định đến thư viện để mượn 1 số sách cho 1 bài điều kiện môn chuyên ngành. Để đến thư viện có 2 con đường chính, 1 xa và 1 thì gần hơn. Nếu như mọi ngày Hòa đã chọn con đường gần, nhưng hôm nay trời đẹp đến vậy, nhìn hàng sim tím ôn hòa trong nắng, thỉnh thoảng lại đung đưa như đang nhảy với nhau 1 vũ khúc vô cùng si mê, vũ khúc mà chỉ có riêng loài cây chung thủy như sim mới hiểu. Nhìn thấy vậy , bất giác không kìm được Hòa muốn mình được đi dưới những hàng cây ấy, cô nghĩ nếu đi hàng cây đang nhảy múa kia hẳn sẽ rất đẹp! Vậy là Hòa quyết định chọn con đường xa, kệ thôi, 1 ngày nắng đẹp thế này mà, chi li làm gì cơ chứ!. Đi được 1 đoạn thì Hòa nghe tiếng cười của Phong (Ặc! đến cười cũng nhận ra, vái Hòa cả nón!). Hòa hướng ngang tầm mắt nhìn về phía căng tin gần đó. Đúng là Phong thật, hên thật, cái này gọi là "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” mà! Đang định gọi Phong thì Hòa chợt nhận ra Phong không đi một mình, bên Phong có khoảng 2,3 cô bạn nữa, họ đang cười đùa vui vẻ. Thề có Chúa, chỉ trong 1 vài giây ngắn ngủi Hòa đã chuyển biến đến n loại tâm trạng phức tạp khác nhau. Có mà đến Siêu nhân biến hình cũng gọi là cụ! Đầu tiên thì là ngạc nhiên, sau là tức giận, rồi ghen tị và cuối cùng thì là cam chụi (cam chụi cái con khỉ mốc!) Hòa không tiến đến chỗ Phong, cô cắm cúi đi như thể chính cô mới là người lén lút, làm sai điều gì sợ người khác bắt gặp. Lần đó Phong không nhìn thấy Hòa, Hòa cũng chẳng bao giờ kể với Phong, dù với tư cách là 1 câu chuyện phiếm, đại loại như là: "Hôm trước đi thư viện tui nhìn thấy ông đấy, he he đang đứng cùng với rất nhiều mỹ nhân nhá, nhìn cái bản mặt ông lúc đấy trông ngố thôi rùi, đúng là đồ hám gái kinh liên!”. Sau lần đó Hòa vẫn tỏ ra rất bình thường với Phong, nhưng cô không còn tự tin vào bản thân như trước nữa, số lần cô chủ động hẹn Phong đi thư viện hay ra căng tin buôn dư lê giảm dần. Không hiểu sao Hòa bắt đầu để ý và sợ những ánh mắt của mọi người nhìn Hòa và Phong. Xét cho cùng cô thua kém mấy bạn mỹ nữ lớp Phong rất nhiếu…Từ lần đó đã có 1 cái gì đó len lỏi vào trong tim Hòa, làm cho suy nghĩ vốn giản đơn của cô không thể giản đơn được nữa. Từ lần đó, giữa Phong và Hòa lại cách xa nhau thêm 1 chút. Từ lúc đó Hòa đã biết, với Phong Hòa không phải là duy nhất. Ngạc nhiên là cô chấp nhận việc đó khá dễ dàng ( Không chấp nhận thì bạn Hòa hiền như đất có thể làm được gì chứ? Đấu tranh đến cùng? Đánh bay mấy cô bạn chân dài ? Tỏ tình với bạn Phong đáng ghét rồi muốn ra sao thì ra? Thôi xin đi! Có cho kẹo bạn Hòa nhà ta cũng không dám). Chuyện của Hòa đi vào bế tắc rùi! Haizz làm sao đây?! Những ngày tháng đau khổ sắp đến thật rùi!!! 
Trong khi đó, Linh đã có bạn trai vào năm đầu tiên Linh học Trung cấp. Linh và người đó chơi trò mèo vờn chuột với nhau suốt 1 năm rồi cũng thành 1 đôi. Anh hơn Linh 3 tuổi nhưng suy nghĩ lại không sâu sắc bằng Linh. Quan trong hơn là anh LƯỜI. Bởi anh là con một, bởi anh làm việc cho chính cửa hàng nhà mình, bởi chủ của anh- người cuối tháng trả lương cho anh là Mẹ anh. Linh quen anh khi chơi cùng với 1 nhóm bạn. Nói thật trong nhóm bạn đó Linh không có ý định chọn anh. Nhưng cuối cùng người Linh yêu suốt 3 năm, người sắp cùng Linh làm đám cưới, mối tình đầu cũng là mối tình cuối của Linh lại là anh. Tên của anh cũng thật hay cơ. Anh tên là Tùy Anh. Linh cứ buồn cười và thắc mắc mãi cái tên đó. Lúc yêu anh, bạn bè anh giải thích là lúc đẻ anh xong bố anh hỏi vợ muốn đặt tên con là gì thì mẹ anh vì mệt nên bảo tùy anh. Hôm sau bố anh lại hỏi đặt tên con là gì thì mẹ anh lại vẫn bảo là: tùy anh, ý là tùy anh quyết định em không có ý kiến gì. Vậy mà bố anh ra phường làm giấy khai sinh cho con là Tùy Anh thật. Trần Tùy Anh. Lúc đó Linh không tin, cứ tưởng bạn anh nói đùa, sau này mới được chính mẹ chồng nói ra. Đúng là chuyện lạ có thật, chuyện thật như đùa. 
*** 
Mà thôi, không nói về ông chồng quý hóa của Linh nữa. Trở về 1 tuần trước, khi Linh sắp lấy chồng. Lúc đó Hòa, Linh và Phong chạm ngưỡng 24 tuổi. Hòa và Phong mới ra trường được mấy tháng. Hòa xin dạy tại 1 trung tâm gia sư ( Haizz! ý là vẫn đang thất nghiệp đó), Phong thì đã đi làm tại 1 cô ty nọ, nghe đâu Trưởng phòng bên đấy là bạn thân của bố Phong. Linh muốn được đi đâu đó thất xa (trong địa bàn thành phố) để lấy thinh thần, mà thực là là muốn có 1 lần ăn chơi phè phỡn cuối cùng bên bạn bè trước khi lên xe hoa. Đấy! Ai bảo chỉ có đàn ông là sợ mất tự do, phụ nữ chúng tôi cũng yêu chuộng tự do không kém gì các anh đâu nhá! Bác Hồ đã nói rồi: " Không có gì quý hơn tự do, độc lập”! Vậy là lập Hội độc thân, vậy là đi chơi 1 bữa cho thỏa, vậy là Hòa và Phong lại có mặt bên Linh. Vậy là những trang nhật ký kia của Hòa vô thức đã được bắt đầu mà chủ nhân của nó đến mãi sau này còn hối hận mãi. 
*** 
Lần đi này Hòa không lai Linh mà là Phong, bởi Linh đã có bầu được gần 1 tháng (có bầu rùi mà còn khỏe đi thế chị! ). Linh cưới vội cũng là vì thế, chứ nếu không Linh sẽ không vội cưới ngay. Bởi Linh vẫn còn băn khoăn cái sự khô khan, vô tâm mà ham chơi của người yêu. Bởi trong đầu Linh vẫn còn rất nhiều dự định. Bởi đến bây giờ Linh vẫn chưa có biên chế trong trường mà vẫn chỉ là 1 cô giáo dạy hợp đồng. Linh vẫn bảo vì cái thai trong bụng Linh đã phải hy sinh rất nhiều, có khi là cả sự nghiệp (Bé con lớn lên nhớ phải hiếu thuận với mẹ Linh nha!!!). Ba đứa quyết định ra Đồ Sơn hóng gió. Vậy là như trước kia, 2 chiếc xe máy bon bon đi song song sánh đôi với nhau, thỉnh thoảng đầu xe lại hơi nghiêng ngả, chúi lại "hôn nhau” một cái! Hai chiếc xe, 3 người bạn, đến bây giờ họ vẫn là bạn. Trên đường đi 3 người nói chuyên với nhau rất vui vẻ, thoảng qua có những lúc xe Hòa lại đi nhanh hơn một chút, những lúc như vậy Hòa đi chậm lại chờ, nhìn qua gương chiếu hậu, Hòa thấy Phong và Linh đang nói chuyện gì rất vui. Cũng chả sao, chẳng phải Hòa đã quen rồi sao. 
Đi đến Đồ Sơn cũng đã là tầm trưa. Ba người quyết định ghé thăm 1 ngôi chùa. Chùa có vẻ vừa được trùng tu xong, tọa lạc dưới chân một ngọn đồi. Trước cổng chùa có rất nhiều chậu hoa và rất nhiều tượng đá là các vị La Hán được tạc dưới nhiều hình dáng khác nhau vô cùng sinh động. Trên cao, chếch về phìa bên phải là hình 1con rồng uốn lượn, áp người vào vách đá. Vào bên trong, ba người lại say mê ngắm lối kiến trúc vô cùng tinh tế mà vẫn nhẹ nhàng của nhà chùa. Trong khi Phong và Linh đang khấn bái, Hào lại thong thả ngắm nhìn những đường nét trạm trổ tinh sảo bên trong, sờ thử cái cột nhà sơn son vững chắc, rồi nhìn những chữ Hán được trạm khắc, dùng vốn Hán Nôm ít ỏi của mình mà dịch từng chữ. Sau khi rời chùa cả 3 đi thẳng đến Đồ Sơn, nhân đó nhòm ngó 2 bên đường xem có hàng ghế nào để nghỉ chân và ăn trưa không. Họ không chú ý đến các quán ăn hải sản đang mời gọi bởi họ đã cần sẵn đồ ăn từ nhà. Đi được 1 đoạn, trời bắt đầu đổ mưa, lúc đầu hơi lâm thâm sau đó dần lặng hạt.Lúc đó bỗng nhiên Hòa cảm nhận được ró nét nỗi cô đơn của mình. Cô đã rất mệt mỏi, chỉ muốn dừng chân ở đâu đó ngồi ăn và nghỉ ngơi, còn Linh thì vẫn muốn đi tiếp và chưa có vẻ gì là đói và mệt ( ngối sau xe thì mệt gì chứ?) Vậy là cả 3 lại tiếp tục đi. Linh đề nghị qua Hòn Dấu chơi, nhân tiện nghỉ nghơi ở đó luôn, Phong đồng ý và Hòa cũng miễn cưỡng gật đầu. Vậy là cả 3 lại tiếp tục đi hỏi đường. Lúc này Hòa đã phóng đi lên trước , không phải Hòa giận cố tình đi nhanh ( ờ thì cũng có giận chút xíu!) mà là vì Phong và Linh đi rất chậm, như để thưởng thức cái gì đó ( cảnh đẹp chăng), đi ở trên Hòa vẫn nghe rõ tiếng cười đùa khúc khích của Phong và Linh. Chẳng thèm để ý đến 2 người họ nữa, Hòa vẫn cứ đi, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía biển. Biển vào ngày mưa sao lại buồn và ảm đạm đến vậy, bốn bề toàn là nước. Và rồi, đến 1 khúc cua nhỏ, không chú ý nên Hòa ngã. Giây phút đó xảy ra rất nhanh nhưng với Hòa như dài cả thế kỷ, Hòa nhìn thấy rõ một một, cô cảm nhận được tất cả, chỉ là không làm sao khống chế được nó. Vậu là Hòa ngã, cảm nhận hết cái đau, chua xót dâng đến tận miệng! Xe máy nằm 1 bên (khổ thân em xe quá đi!) chỏng chơ, Hòa cũng nằm chỏng chơ. Lúc ngã, mặt Hòa cày xuống đất nhưng may có khẩu trang nên cô chỉ thấy rát, gò mà bên trái đỏ lên. Cánh tay thì xây xát, nặng nhất là 1 bên chân trái, bàn chân bị xe đè lên sưng tấy, trầy xước. Bất giác Hòa thấy nhói ở đầu gối, qua lớp vải bò Hòa thấy máu đã loang hết cả. Lúc này Phong và Linh đã chạy xe tới nơi, Phong giúp Hòa dựng xe lên. Ngồi vào vệ đường tay Hòa run run, đầu óc trống rỗng, còn tinh thần thì đã bị đánh qụy hoàn toàn. Dù rất đau nhưng Hòa vẫn muốn xem tình hình vết thương ở đầu gối trái. Do cô mặc quần bó nên việc kéo ống quần lên xem có chút khó khăn, chiếc quần đã bị rách 1 mảng (ơn trời, may mà Hòa mặc quần cũng dày, nếu không tan đời em đầu gối!) Khi kéo được lên đầu gối thì Hòa thấy chỗ bị ngã sưng tím, máu hơi chảy lẫn cùng đất cát. Ngồi nghỉ 1 lúc 3 người lại tiếp tục đi. Hòa đề nghị đi. Cô biết có ngồi ở đây cũng không giải quyết được gì. Phong và Linh cơ bản chưa muốn chấm dứt chuyến đi tại đây, cũng không thể vì cô mà về được. Nếu vẫn phải đi đến cùng thì chi bằng càng đứng dậy nhanh 1 chút càng tốt, đi sớm có thể về sớm. Lúc này Hòa chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyến đi. Cô đã gục hẳn rồi, cả tinh thần lẫn thể chất. Thực ra lúc ngã xong Hòa đã có ý định muốn về luôn, nhưng 1 phần vì cô đã quá mệt và đói, không thể lại 1 mạch phóng thẳng về thành phố được, cô muốn được nghỉ ngơi, muốn được ăn trưa dù là ở bất cứ đâu, 1 phần vì cô có bệnh mù đường bẩm sinh ( có mà là bệnh lười, ỷ lại không thèm quan sát đường thì có!).Vì vậy cả ba tiếp tục đi tìm Khu nghỉ dưỡng Hòn Dấu, lần này Hòa lại đi trước, Phong và Linh lại đi sau (haizz! Đến nức này vẫn còn Hòn Dấu được, có mà Hòn Dấu cái đầu mấy người ấy). Hòa không dừng lại ở bất kỳ hiệu thuốc nào, Phong và Linh cũng không quan tâm lắm. Một lần gọi thấy Hòa nói không cần, 2 người cũng thôi luôn. Hòa tiếp tục cuộc hành trình với 1 tâm trạng cực kỳ tồi tệ và u uất. Nhưng không hiểu sao cô lại không khóc, một giọt cũng không . Lúc này Hòa thầm trách 2 người bạn đồng hành của minh, nhất là Phong. Hòa đã nghĩ nếu người bị ngã là Linh thì chắc chắn cả bon sẽ dừng ngay cuộc chơi và về thành phố ngay lập tức ( vì Linh đang có bầu mà), còn nếu người đó là Phong thì chắc chắn Hòa sẽ nhất quyết về thành phố ngay lập tức. Nhưng người bị ngã không phải Linh, không phải Phong mà là Hòa hậu đậu. 
*** 
Thật tình mà nói Hòa lấy gì để trách hay giận Linh và Phong ? Người không cẩn thận bị ngã là Hòa, đâu phải Phong và Linh đẩy ngã. Xét cho cùng bọn họ cũng không thể vì chút vết thương nhỏ mà quay về. Đã nói rồi, với Linh, hôm nay là lần được đi chơi xả láng cuối cùng với BẠN BÈ trước khi cô bị giam lỏng vào cái lồng hôn nhân. Vậy nên, ừ thì đi Hòn Dấu. Cuối cùng bọn họ cũng đến nơi. Gửi xe xong, 3 người mua vé lên đồi thông. Lần này Hòa lại đi trước! Cô hăm hở chỉ bởi muốn nhanh chóng tìm được 1 chỗ thích hợp để có thễ nghỉ ngơi và ăn trưa (Lại là ăn. Xem ra bạn Hòa bị suy nghĩ phải ăn được cơm trưa là cho mụ mị đầu óc rùi!) Leo có mấy bậc cầu thang mà chân Hòa đau nhức. Cứ mỗi lần bước chân lên bậc là quần lại được dịp cọ sát vào vết thương. Bước lên bậc mà Hòa cứ cà nhắc hoài , trong khi Phong và Hương vẫn đang thảnh thơi bước từng chút một, thi thoảng dừng lại chụp 1 vài kiểu ảnh ( chụp làm gì vội, bên trên mới là cảnh đẹp thật sự nè). 
Hòa là người đầu tiên nhìn thấy 1 băng ghế khá dài vá sạch sẽ (chuyện! đầu óc con người này giờ chỉ còn lại có thế!) Cô nhanh chóng gọi mọi người và đi đến đó. Đến nơi cô nhẹ nhàng ngồi xuống, nhưng rất lạ, chỉ là 1 băng ghế nghỉ chân thui nhưng khi ngồi xuống Hòa thấy những mệt mỏi (và uất ức) giảm đi vơi nửa. Cô bỗng thấy rất nhẹ nhõm. Lúc trước cô tưởng ghế làm bằng ghỗ, bởi trông xa nó cứ như 1 lát cắt của 1 thân cây rất to, sau đó được tùy tiện ghép vào nhau tạo thành 1 băng ghế vậy. Giờ nhìn kỹ hóa ra nó được làm bằng …bê tông, sơn màu gỗ, còn cái vẻ tùy tiện sơ sài là do người ta cố ý tạo vẻ tự nhiên, gần gũi. (kiểu như là càng đơn giản càng tự nhiên, càng tự nhiên càng đẹp ấy!) 
Cả 3 nhanh chóng bầy thức ăn ra ghế. Oa! Nhìn cũng không đến nỗi nào. Tuy không được tươi sống bằng các nhà hàng ven biển, nhưng cũng khá thịnh soạn và vẫn mang hơi hướng biển cả. Thì là vì cũng có mực…khô nhắm với cô ca, rồi thì đùi gà rán, cơm rang, khoai tây xào (cứ tưởng món này ế, ai ngờ lại hết veo trong cự thèm thuồng), và cuối cùng tráng miệng bằng dâu tây! Ăn xong tâm trạng của Hòa đã khá hơn 1 chút, nhưng cô vẫn quyết định không tiếp tục đi chơi cùng mọi người nữa. Có lẽ cái suy nghĩ ấy đã nhen nhóm từ khi cô bị ngã, có khi là trước cả khi cô ngã, cho nên "1 bữa no” không thể khiến cô thay đổi, không thể khiến cô thực sự hết buồn, và quan trong nhất là vẫn không thể khiến chân cô hết đau. Thui kệ đi, 1 lần làm người xấu, 1 lần ích kỷ chỉ nghĩ cho mình, bởi lờ mờ cảm nhận được dù có tiêp tục cuộc chơi cô vẫn bị sẽ bị bỏ lại đằng sau ( Lần này không phải là vọt lên trước nữa hả chị ?), thêm 1 lần gật đầu khoan nhượng chỉ khiến cô sẽ càng thấy buồn và hối hận hơn thui. Vậy thì chi bằng dừng ngay tại đây, để nó chỉ là 1 chút lưng chừng gì đó, đủ để cô cảm thấy rất buồn nhưng vẫn có thể làm bạn tốt của 2 con người đó, đủ để không cùng 1 lúc mất đi 2 mối quan hệ đã có từ rất lâu này. Con người luôn không thể sống hết mình, không thể đập phá hết mình hay 1 lần để mình rơi tự do mà bất cần tất cả, bởi xét cho cùng, con người với nhiều mối quan hệ ràng buộc, những trách nhiệm vô hình mà dù có thế nào cũng không thể cắt đứt. Muốn tự do hãy lên rừng mà sống với khỉ, còn khi ở đây, khi sống với tập thể cộng đồng thì có lẽ nhiều thứ không thể theo ý mình. 
*** 
Vậy là họ quyết định chia tay (câu này dễ hiểu nhầm quá!). Ăn xong Hòa nói mình sẽ về, Phong và Linh lúc đầu không đồng ý nhưng thấy Hòa nhất quyết nên cả hai cũng thôi. Dù sao thì "vắng mợ thì chợ vẫn đông”, hơn nữa, có thật Phong và Linh sẽ thật sự muốn 1 đứa cà nhắc tâm trạng u ám đi theo? Sẽ chỉ làm vướng chân và mất vui hơn thôi. Đã bảo mà, về bây giờ là lựa chọn đúng đắn. 
Trước khi đi mọi người tính chi phí buổi đi chơi và chia 3 mọi thứ. Vì Phong đã mua vé tham quan (từ lúc gửi xe) nên dù Hòa không đi nữa cô vẫn vui vẻ chấp nhận. Dù sao cũng không thể bắt Phong trả, Hòa ngại kỳ kèo, trong hoàn cảnh này cũng chẳng có tâm trạng nói nhiều, hơn nữa là do Hòa quyết định nói ra muộn, ăn xong mới thủng thăng nói ra ( không bị ủ lò là may, nhỉ ?) Mọi người thu dọn đồ đạc, cả 3 tạm biệt nhau. Phong và Linh đã đi khá xa còn Hòa thì vẫn ngồi bất động tại chỗ. Cô chưa muốn về, ít nhất thì vẫn không cam tâm. Hòa lặng lẽ ngồi nhìn bóng Phong và Linh cho đến khi nó khuất hẳn. Sau đó cô chuyển hướng đôi mắt của mình ra biển. Đã hết mưa tự lúc nào, biển lại trở về với vẻ trong xanh, quyến rũ vốn có. Biển đẹp, đẹp đến nao lòng, đẹp đến muốn khóc…Rồi Hòa khóc. Không tức tưởi, không khoa trương mà nhẹ nhàng, lặng lẽ. Khổ thân, chắc Hòa đã kìm nén dữ lắm, chắc cô đã hy vọng nhiều lắm dù mong manh, rằng thì là: Phong và Linh sẽ về cùng Hòa. Lúc đó Linh sẽ phát nhẹ vào vai Hào tỏ ý không hài lòng và nói: "Không có bà thì đi làm gì nữa, chẳng còn vui”. Còn Phong sẽ ân cần nói thêm: "Với lại, để bà đi 1 mình tụi tôi không an tâm, bà đang bị thương thế này, mà bà có biết đường về thành phố không? Bà mù đường bẩm sinh còn gì”! Rồi thì là lúc đó hẳn Hào sẽ đấm nhẹ vào người cậu bạn, rồi thì là cả ba cùng cười, rồi thì là cả ba cùng về trong sự cảm động ngút trời của Hòa, rồi thì là Hòa sẽ quên hết tất cả, quên cái chân đau nhìn 2 người bạn với 1 đôi mắt long lanh đầy nước – những giọt nước mắt hạnh phúc. A… Khoan…Stop!. Đây chỉ là tưởng tượng thui! Trở về thực tại, Hòa vẫn yên lặng ngồi trên băng ghế đá. Cô bỗng có cảm giác băng ghế quá to , thừa quá nhiều chỗ (thì đúng rùi! Giờ có mình chị ngồi mà). 
*** 
Cô vẫn chưa muốn về. Hòa dời mắt khỏi biển, quan sát 1 cái cây gần chỗ cô ngồi, thân cây rất rộng, rỗng ruột và bên ngoài còn có 1 cái cửa để đi vào. Hóa ra nó cũng được làm bằng … bê tông. Cô bật cười, không biết liệu ở đây còn cái gì làm bằng bê tông nữa không nhỉ? Hòa cười rất nhẹ, tựa như không cười, tựa như chỉ 1 cơn gió thoảng qua cũng sẽ dễ dàng cuốn trôi đi không còn dấu vết. 
Một đôi trai gái đến chỗ cô ngồi và đề nghị cô chụp giúp họ 1 vài kiểu ảnh chung. Cô nhận lời, thậm chí là còn chụp khá nhiệt tình và có trách nhiêm. Khi đôi trai gái có những bức ảnh khiến họ hài lòng, họ cảm ơn cô và cũng đã đi mất. Cô vẫn chưa muốn về…Một vài đôi tình nhân tay trong tay đi qua cô, một vài nhóm bạn đi qua cô, tiếng cười của họ là cô phân tâm và không thoải mái, nhưng cô vẫn chưa muốn về. Cô chỉ đứng dậy và đi về khi lại nhìn thấy sắp có 1 nhóm khác đi về phía mình. Nói cho cùng cô cô đơn và sợ người khác nhìn ra điều đó. 
Và giờ thì cô đang ngồi trên xe máy đi không chủ đích. Chủ bị đau thì xe cũng bị thương không kém, có khi còn nặng hơn. Không biết có phải xe cũng buồn hay không mà nó cũng phát ra những tiếng rè rè nhẹ nhẹ. Cô mím môi tin vào trực giác của mình, cô tự tìm đường về. Khi đi được 1 đoạn khá dái, khi bên phải là biển, bên trái đồi núi, ở giữa là đường bao uốn lượn như 1 dải lụa trăng ôn lấy chân đồi, cô hỏi đường 1 bác gái đi xe đạp gần đấy. Ô là la! Cô đi đúng đường rùi, về nhanh thôi ngôi nhà thân yêu đang vẫy gọi! 
Bỏ lại Phong, bỏ lại Linh, bỏ lại biển, bỏ lại những giọt nước mắt vụng trộm, bỏ lại những kỷ niệm buồn, bỏ lại cả những miềm vui hiếm hoi. Hòa quyết định bỏ lại sau tất cả. Vừa đi cô vừa hát, trùng hợp trong đầu cô chỉ nhớ mỗi bài ấy. Tiếng hát hòa cùng tiếng gió phá tan khoảng không tĩnh lặng bao quanh lấy cô…. 
" Một cơn mưa đi qua để lại… những ký ức anh và em 
Tìm em trong cơn mưa… anh thẩn thờ 
Lần theo những dấu vết đánh rơi 
Tưởng như rất gần mà ngờ đâu đã rất xa 
Vụt mất theo cơn mưa ngày qua 
Tưởng như rất lạ mà ngỡ đâu sao quá quen 
Là lúc em ngang đời ta 

Chiều cuối con đường mình nhìn ngắm hoàng hôn 
Ẩn sâu trong tiếng tí tách rơi 
Chờ mãi nơi này… một cảm giác quá lạ thường 
Cảm giác cho anh nhận ra 
I love you… I love you so 
Khoảnh khắc cho anh nhận ra 
I love you… I love you so 
Khoảnh khắc cho anh gần em”.
Up by: Cẩm Nhung
icon facebook icon google plus icon zing

1 Like và Chia Sẻ đối với các bài viết hay, xem như là lời động viên đến tác giả. Cảm ơn các bạn!
Cùng Chủ Đề
Không có nhận xét nào:
• Sử dụng tài khoản Gmail/Google để bình luận.
• Nếu không có tài khoản xin chọn chế độ "ẩn danh".
• Bình luận nghiêm túc, không Spam hay quảng cáo.
• Các bình luận sai phạm sẽ bị xoá và chặn quyền truy cập.

Xem nhiều nhất